To the universe (but I hope you're listening too)

I don’t know who I should address this letter to. Naturally, I thought it should be to you, but I don’t have a reason to write to you. Not anymore. Then I thought I should address it to myself, but all this I’ve thought about for so long. So this letter is addressed to the universe.

Dear universe, please don’t remember me this way.
I wake up in the afternoon, and spend the day watching depressing films. I hope by watching all the pain and suffering in the world I can realise that my pain is small and insignificant. When I have the courage, I eat. When I can’t stand myself, I shower. In the evening I sit on the window sill and smoke while watching strangers pass by. I pretend every exhale is not smoke but sorrow. At night I let all the memories and fears taunt me, until I fall asleep in exhaustion from crying. Rinse and repeat.

I thought about how I became this way. I think about the girl who moved across the world at 19 without a fear in the world. I think about the girl that wasn’t afraid of post office and strangers. I think about how I thought the world of you. All those memories are woven together and I can’t find a place to break through.

Yesterday I booked a trip to Tallinn. I will spend new years there. Tallinn was where I fell in love, where we exchanged I love you. I had friends that went to Tallinn since, and I always felt a bit upset. Tallinn was ours, how could they just go? They all come back saying how amazing the city was but I don’t remember. When we were there, all I saw was you. You said it was magical during new years, to see firework over the old city. This time I want to see the city, without you. Maybe I will finally be free and realise Tallinn is just another place, and you are just another boy. Still, I secretly hope that perhaps you’ll be there on new years. Perhaps I can have another look at you.

I don’t think I love you anymore. If you stood in front of me right now, I don’t think I would feel the same things I once felt. But I love the boy in my memory. The small things he did, what he said, how he very quickly licked his lips after every bite. I love who you were to me. It wasn’t just losing you, it was losing faith in love. Losing the future we planned together. Losing the feeling of belonging to someone, somewhere.

My birthday is in 2 weeks. I thought I was going to spend this birthday with you, and all my birthdays with you. This birthday will be my goodbye party. Yesterday I took a job in Berlin. I never thought about going there, I never felt the city’s vibe. But I just want to get away. Everyone is congratulating me but everything feels like it was on autopilot. Selling the things I own, getting the paper work ready. People said I should go out, see the world. I did. I quit my job and went on a month long trip. I remember crying on the streets of Warsaw. Every time I saw something I still wanted to show you. There were boys flirting in every new place but I kept thinking about how you said all my tender touches are only for you. So there I was, loyal to a memory.

I feel more and more powerless and I get older. I have no power over death or anyone I love. My parents are getting older on the other side of the world, my grandparents are alone on another side of the world too. I desperately wish time would slow down for them. I feel so selfish being this far away as they are dying. If something happens it will take me 2 days to just travel home. I can’t live with the pain of losing another loved one. It’s strange that breaking up is like dying from the other person’s world. You are alive, and well (I hope), but you are dead to me. All I have left is the memory of you.

There are so many what if’s unsaid. You always said I should go to the gym, and do a master, and this and that. Would it have been different if I had done the master? Would it have been different if I cut down my body fat to 18%? Would it have been different if I loved you differently? I wonder if you miss me. But I know you don’t. You are so busy. Too busy for anything besides work, too busy for feelings, too busy for me. I regret calling you last months. I got an offer in China. It wasn’t the same city but at least the same country. I told you and I asked if I should accept the offer. You said no. I thought it was distance that killed our love, but it wasn’t. You just stopped loving me. I asked if you thought about me. You said yes but whatever. I don’t know how the lips that kissed every part of my body can say those words. You sounded tired, tired of me. So I said I will never interrupt your world again. And I will keep my promise.

Dear universe, if you are still listening to my rambles, please assure me that it will be okay. That there will be someone that makes me believe in love again. I hope you will remember the me that I was once was and will become. I know it will get better, but I don’t want to move on. I want to keep loving the memory of you.
I dream of the day that we somehow run into each other on the streets of Hanoi. I will smile and ask how have you been? And everything will be okay. I live for that day.

Sincerely,

Một bài viết hay lượm lặt trên Reddit

Gửi đến vũ trụ ngoài kia (nhưng em hi vọng rằng anh cũng đang lắng nghe)

Em chẳng rõ mình nên gửi lá thư này cho ai. Như một lẽ dĩ nhiên, em nghĩ rằng tiêu đề nên được viết tên của anh, song bản thân lại chẳng có bất cứ lí do gì để gửi nó đi cả. Em vốn định tự đề tên chính mình, nhưng đây lại là tất cả mọi điều đã quẩn quanh nơi tâm trí em suốt cả một quãng thời gian dài. Bởi vậy cuối cùng em quyết định sẽ chuyển chúng đến vũ trụ cao rộng.

Này vũ trụ, làm ơn đừng dày vò em như vậy nữa.

Em thức dậy vào tận chiều muộn, cố dành nốt quỹ thời gian còn lại trong ngày để nghiền ngẫm vài thước phim buồn tẻ. Em hi vọng việc dõi nhìn mọi vết thương và nỗi đau trên thế giới này, một phần nào đó, có thể giúp em nhận ra rằng nỗi đau của chính mình nhỏ bé và tầm thường biết nhường nào. Khi đã thu thập đủ dũng khí rồi, em lót dạ một chút. Và tới lúc không thể kiểm soát nổi bản thân được nữa, em nghĩ rằng tắm là một lựa chọn tốt. Thời điểm màn đêm buông xuống, em ngồi cạnh bên ngưỡng cửa sổ, phì phèo điếu thuốc trong khi lặng nhìn từng người từng người lạ lướt qua. Tự vờ vịt rằng làn hơi thoát khỏi bờ môi chẳng phải khói thuốc mà chính là nỗi buồn phiền vừa mới rời đi. Muộn hơn một chút, em lại để mặc cho những dòng kí ức cùng nỗi lo sợ chiếm lấy trí não. Thẳng đến khi sức lực của bản thân kiệt quệ do đã tốn quá nhiều nước mắt, em dần chìm vào giấc ngủ.
Kết thúc để rồi lặp lại.

Em tự chất vấn vì sao mình lại thành ra nông nỗi này. Em nhớ về cô gái năm mười chín tuổi, bước qua thế giới mà chẳng có một nỗi lo âu. Nhớ về cô gái không ngại ngùng trước người lạ. Nhớ cả đến cách em thấy được dãy ngân hà trong mắt anh. Mọi kí ức cứ thế đan dệt, bủa vây và quẩn quanh đến mức em vô lực để có thể tìm thấy một phương hướng thoát thân.

Hôm qua em mới đặt một chuyến đi đến Tallinn, để đón năm mới tại đó. Tallinn là nơi em hướng về, là nơi ta từng trao lời yêu cho nhau. Vài người bạn của em cũng đã đến, và em thì thấy hơi bực bội. Tallinn là của đôi ta mà nhỉ, sao họ lại có thể đến chứ? Họ trở lại và kể cho em nghe về việc nơi này đẹp sẽ ra sao song em chẳng thể nhớ nổi bất cứ điều gì. Bởi lẽ thời điểm chúng ta ở đây, vạn vật tồn tại trong mắt em chỉ có mình anh mà thôi. Tuyệt diệu làm sao khi được ngắm pháo hoa tại một thành phố cổ kính trong dịp đầu năm, anh đã từng nói như vậy. Hiện tại em muốn được nhìn ngắm thành phố này, mà không có anh. Có lẽ tâm trí em cuối cùng cũng được thảnh thơi, và em nhận ra rằng Tallinn chỉ như những thành phố khác, hay anh đơn thuần chỉ như những chàng trai khác ngoài kia mà thôi. Dẫu vậy, em vẫn vụng trộm ước ao rằng giá mà có anh ở đây, ngay lúc này, bên cạnh em khi năm nới đang dần sang. Khoảnh khắc ấy có lẽ em sẽ dành tặng anh một ánh mắt khác.

Em không nghĩ rằng mình còn yêu anh nữa. Nếu anh xuất hiện trước mắt em bây giờ, nhịp đập của trái tim này có thể sẽ chẳng còn cuồng nhiệt như nó đã từng. Nhưng em yêu thiết tha chàng trai trong trí nhớ. Những điều nhỏ nhặt anh ta làm, lời anh ta nói, cả cách anh ta liếm ướt làn môi thật nhanh sau những lần đụng chạm. Em yêu một “anh” từng là của em. Không phải em đã đánh mất anh, mà là đánh mất niềm tin về tình ái. Đánh mất tương lai hai ta cùng nhau vẽ nên. Đánh mất xúc cảm chỉ thuộc riêng về một người, hay một nơi nào đó.

Hai tuần nữa sẽ đến sinh nhật của em. Em từng nghĩ đến việc sẽ dành cả ngày sinh nhật cùng anh, từ đó về sau đều thế. Nhưng lần này sẽ là bữa tiệc chia tay cuối cùng. Hôm qua em mới tìm được một công việc ở Berlin. Chưa từng nghĩ rằng sẽ đặt chân tới đó, thậm chí còn chẳng theo kịp được lối sống nơi đây, nhưng em đơn thuần chỉ muốn trốn chạy mà thôi. Mọi người hết mực chúc mừng, có điều tất cả chỉ như một cỗ máy tự động. Em bán đi một vài thứ không cần thiết, chuẩn bị sẵn sàng thủ tục giấy tờ. Bạn bè bảo rằng em nên nghỉ ngơi, đi ra ngoài kia và ngắm nhìn thế giới. Em đồng ý. Bỏ quách công việc này, đặt một chuyến du lịch trong vòng một tháng. Em nhớ mình đã khóc thật nhiều ở Warsaw, bất cứ thứ gì nhìn thấy đều muốn lập tức kể cho anh nghe. Mỗi một nơi em ghé thăm lại có thêm vài chàng trai đến tán tỉnh, song tâm trí thì cứ luôn lặp đi lặp lại câu nói của anh rằng tất cả sự dịu dàng nơi em chỉ có thể dành trọn cho anh. Bởi thế em ở nơi này, chung thủy cùng những kí ức xưa cũ.

Ngày qua ngày, em càng cảm thấy tồi tệ hơn, chẳng còn sức lực và cứ ngỡ như mình đang già đi nhanh chóng. Em không còn cả năng lượng để chống chọi cái chết hay là dành cho bất kì ai mà em yêu quý. Bố mẹ đang già đi ở một nơi nào đó trên thế giới, và ở một nơi nào đó khác, ông bà của em cũng vậy. Em thành tâm mong rằng thời gian sẽ dịu dàng hơn với họ. Ích kỉ làm sao khi trốn chạy ở một nơi thật xa trong khi những người em yêu thì đang chết dần chết mòn. Nếu có chuyện gì xảy đến, em sẽ tốn khoảng hai ngày để trở về. Em chẳng thể chịu đựng thêm nỗi đau phải rời xa bất cứ người nào quan trọng với mình được nữa, có thể em sẽ chết mất.

Thật kì lạ là sự chia ly lại giống như bản thân đã chết trong thế giới của người kia. Anh vẫn sống, em… hi vọng vậy, nhưng đối với em thì anh đã chết rồi. Tất cả những gì em còn lại chỉ là kỉ niệm về anh mà thôi.

Anh luôn luôn bảo rằng em nên đến phòng gym, tập luyện chăm chỉ, rồi thế này thế kia. Mọi chuyện sẽ khác chứ nếu như em làm theo lời anh, nếu như em giảm được đống mỡ thừa này xuống 18%? Sẽ khác chứ nếu như em yêu anh theo một cách hoàn toàn khác? Em thắc mắc rằng không biết anh có nhớ em không. Em biết là không. Anh quá bận rộn, quá bận rộn để có thời gian cho mọi thứ, cho xúc cảm, cho cả em. Em hối hận vì đã gọi cho anh vào tháng trước. Khi đó em nhận được một lời mời đến Trung Quốc, tuy không cùng thành phố với anh nhưng ít nhất thì cũng chung một quốc gia. Em hỏi anh rằng mình có nên đến đó không, và anh nói “đừng”. Em từng nghĩ khoảng cách là thứ giết chết tình yêu giữa đôi ta, nhưng em nhầm rồi. Anh chỉ đơn thuần là đã hết yêu em. Em hỏi anh có nhớ đến em chứ, anh nói anh có, nhưng không còn quan trọng nữa. Trông anh mệt mỏi quá, mệt mỏi vì em là phần nhiều. Và rồi em nói rằng em sẽ không bao giờ làm phiền thế giới của anh nữa đâu. Anh biết đấy, em luôn là một con người giữ vững lời hứa.

Gửi vũ trụ ngoài kia, nếu cậu vẫn còn đang lắng nghe những câu từ lộn xộn này, xin hãy một lần cam đoan với tôi rằng mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi, sẽ có một người nào đó cho tôi niềm tin vào tình yêu lần nữa. Tôi hi vọng cậu sẽ nhớ về một tôi đã từng tồn tại, và cả một tôi sắp trở thành. Tôi biết mọi thứ sẽ dần tốt hơn, chỉ là bản thân chẳng còn muốn bước tiếp. Tôi đơn thuần muốn tiếp tục yêu thương những kỉ niệm đẹp đẽ xa xôi này.

Tôi mơ về một ngày nào đó chúng ta vô tình gặp nhau trên một con phố tập nập tại Hanoi. Tôi sẽ mỉm cười và hỏi rằng dạo này vũ trụ từng là của tôi thế nào rồi. Mọi thứ sẽ ổn thôi, và tôi sống để chờ đợi ngày đó đến.

Thương mến,


To the universe (but I hope you're listening too)
http://anhlt.net/to-the-universe-but-I-hope-you-re-listening-too.html/
Author
anhlt
Posted on
November 23, 2021
Licensed under